Tôi nhìn theo cánh chim, ánh mắt dõi về phía chân trời xa, và một nỡi nhớ da diết tràn về. Một mùi hương nhè nhẹ bay lên mũi, mùi những cọng rơm mới đầu mùa. Mùi vị của quê hương!
Quê hương! Hai tiếng thiêng liêng mãi gắn bó sâu đậm trong con người tôi. Quê hương với một miền quê hiền hòa và êm dịu, với những thửa ruộng lúa bát ngát tận chân trời, với những lũy tre rì rào, lúc lắc ngọn vui đùa trong gió. Quê hương với những sớm mai chan hòa, với tiếng gà vang vọng thôn xóm với những làn khói nhẹ bay lên từ những mái nhà bé nhỏ.
Quê hương gắn với tui là hình ảnh người mẹ khổ cực. giữa trưa nắng gắt, một bóng người lom khom trên thửa ruộng đã nứt nẻ vì nắng. Tôi nhìn ra xa, một tình thương dạt dào trỗi dậy. Biết bao mồ hôi, bao giọt nước mắt, bao tình thương ấm áp mà mẹ đã đổ ra trên màu lúa xanh ngút ngàn, trên màu áo tươi mát mà tui đang mặc. Người mẹ ấy hi sinh tuổi xuân, hứng chịu những nỗi khổ đau, bao bất hạnh của cuộc đời vì con. ĐÚng! Vì con mà mồ hôi mẹ lăn dài, ươt đẫm, vì con mà mẹ chịu lạc hậu giữa dòng đời. MẸ cố chìm xâu xuống, không xa hoa, ăn diện, mặc cho tiếng đời bàn luận, chê khen, mẹ nhịn nhục để nhìn con vươn lên. Trong đoi mắt mẹ ánh lên niềm tự hào, những giot vui đang lung linh trong đôi mắt hiền từ âu yếm ấy. Đôi mắt ấy dõi theo mãi suốt cuộc đời con đi, đôi mắt ấy dõi theo từng bước chân con tên đường đời, đôi mắt ánh sáng lên khi bắt gặp niềm viu và chùng xuống khi thấy con mắc sai lầm.
Tôi càng lớn để cảm nhận sâu sắc tình thương yêu ấy, lớn lên đẻ hiểu biết đời, lớn để nhìn mẹ khổ cực mà cảm thông mà làm vui lòng mẹ. Để cho đôi mắt ấy luôn bừng lên, để cho mẹ nguôi đi bơt những khổ cực và bao đắng cay nhọc nhằn. Dẫu biết rằng tôi lớn lên rồi đi xa, đi để mà học hỏi, để tiếp nhận. Giữa chốn xa hoa, phồn vinh nơi tôi đén xẽ tác động gì đén tôi? Chỉ biết là không phải thế mà tôi đua đòi theo tất cả, không phải học rộng hiếu nhiều để khing thường bao tâm hồn khô cứng bị cái cái khổ đau của cuộc đời vùi dập. Tiếp nhận với nhiều cái mới đêr càng thấy rõ bao cái nhu mì, hẹp hòi, lạc hậu, để cảm thông chia sẻ cho bao kiếp người phải chịu cảnh "tù đày" , nghèo đói mãi.
Tôi phải từ giã tuổi thơ yêu dấu, giã từ chốn quê nhà, nơi đã gắn bó, ăn đậm trong con người tôi. giưa mênh mông là một rừng tri thức, tôi phải cố mà theo đuổi, cố mà vươn lên. Tôi ngoái đầu nhìn lại, nơi ấy tuổi thơ êm đềm tôi đã trải, nơi ấy, bao sức mạnh của tình thân hội tụ, tiếp sức, sưởi ấm cho tôi. Nơi ấy bao người thân khổ cực trăm bề, nơi những giọt mồ hôi như còn rơi đầy trên đất...
Mẹ ơ! Con phải làm sao đây khi những ngày qua con nhớ mẹ đến nao longf. Con nhớ mẹ mà không biết phải nói với ai, không biết phải làm gì. và con cứ để cho những giọt nước mắt lăn dài trên má. Con tự cho mình cái quyền được khóc vì nhớ, vì thương mẹ. Mẹ oi con sẽ không khóc vì bất cứ lí do gì nữa. Con là đứa con gái mạnh mẽ mà. Con nhớ ngày con đi mẹ chỉ cười và nói là mẹ chỉ cần con học giỏi là được, đừng bao giờ mềm yếu nhen con. Con muốn lắn nhưng mà mẹ ơi sao khó quá. Chưa bao giờ con thấy việc học khó khăn như thế này, mẹ ơi. Mẹ ơi, con nhớ mẹ quá.