D E Company

Chào mừng bạn đã đến với diễn đàn của ĐHTH5 - HUI, chúc bạn có một khoảng thời gian vui vẻ cùng với các thành viên diễn đàn

Join the forum, it's quick and easy

D E Company

Chào mừng bạn đã đến với diễn đàn của ĐHTH5 - HUI, chúc bạn có một khoảng thời gian vui vẻ cùng với các thành viên diễn đàn

D E Company

Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
D E Company

CS, ITN, ITW Đại Học Tin Học 5 <= WE ARE ONE

Latest topics

» THIÊN LONG CHUYỂN SINH.COM test game 8h00 tối thứ 6 ngày 19/9/14-Chuyển sinh - ổn định, hỗ trợ tối đa
by novoco Wed 17 Sep 2014, 14:37

» (THIÊN LONG)LONG THIÊN : OPEN 7h30 tối thứ 3 ngày 9/9/2014 – Game cầy cuốc tự săn đồ
by novoco Mon 08 Sep 2014, 13:17

» CỬU LONG HOÀNG GIA open game hồi 10 giờ sang chủ nhật ngày 7/9/2014
by novoco Sat 06 Sep 2014, 10:07

» ▃▅★ KIẾM THẾ VNG KHAI MỞ Sever Thủy Kiếm: Open: 14h00 ngày 12/9/14 test game:10/9/14 ★▆▄
by novoco Thu 04 Sep 2014, 18:21

» (THIÊN LONG) LONG THIÊN test game: 10h sáng thứ 7- 6/9/14 – Game cầy cuốc tự săn đồ - Server 3.5 Plus - New item
by novoco Thu 04 Sep 2014, 13:16

» CỬU LONG HOÀNG GIA test game bản new 9d hồi 2 giờ chiều thứ tư -3/9/2014
by novoco Sun 31 Aug 2014, 14:07

» KIẾM THẾ BÁ ĐẠO open hồi 10h00 sáng chủ nhật ngày 31/8/2014 – game miễn phí
by novoco Thu 28 Aug 2014, 10:56

» THIÊN LONG HÀ NỘI. NET reset data cụm máy chủ 1-open lại hồi 10h sáng thứ 7 ngày 30/8- bản 3 lỗ -New pet boss
by novoco Tue 26 Aug 2014, 13:26

» HIỆP KHÁCH HOÀNG GIA Open game 2 giờ chiều thứ 7 ngày 23/8/2014 – Miễn phí 100%
by novoco Fri 22 Aug 2014, 10:34

» KIẾM THẾ ĐỘC TÔN - OPEN 10h sáng thứ 7, ngày 23/08/2014 - Trải nghiệm mới
by novoco Wed 20 Aug 2014, 18:02

» THIÊN ĐỘC TÔN (GAME CẦY CUỐC) OPEN hồi 7h30 tối thứ 3 ngày 19/8 - Thời trang mới –thú mới - Miễn phí
by novoco Tue 19 Aug 2014, 10:24

» KIẾM THẾ THẦN TÀI - OPEN 10h sáng chủ nhật, ngày 17/08/2014 – miễn phí 100%
by novoco Fri 15 Aug 2014, 07:40


4 posters

    Tình yêu tìm thấy! <= 1 entry thấm đẩm nước mắt, khá hay!

    Raft_Lonely
    Raft_Lonely
    Giám Đốc
    Giám Đốc


    Tổng số bài gửi : 341
    Points : 531
    Join date : 15/02/2010
    Age : 33
    Đến từ : Q12, Tp HCM

    Tình yêu tìm thấy! <= 1 entry thấm đẩm nước mắt, khá hay! Empty Tình yêu tìm thấy! <= 1 entry thấm đẩm nước mắt, khá hay!

    Bài gửi by Raft_Lonely Fri 21 May 2010, 17:09

    Đó là vùng quê nhỏ xíu, lãng mạn với nắng, gió, và cát...
    Một ngôi biệt thự nho nhỏ, sang trọng nhưng hơi lặng lẽ, đối với những người đang sống trong nó...
    Đơn giản là do 1 vụ tai nạn...
    Nó mất 1 chân, đau khổ, lặng lẽ với những gì nó từng có và đã mất...Có thể là không cam chịu ! Bởi, nó không muốn mất, không thể mất, chỉ một trong rất nhiều điều tốt đẹp mà nó từng có !
    Ngày hôm ấy, nó đã khóc đến ngấc đi ! Không phải vì đôi chân của nó ! Mà vì nó hận bản thân nó, vì nó mà xảy ra tai nạn! Nó mất...
    Nó chỉ ước sao nó mất nhiều hơn chỉ 1 chân,để đổi lại 1 điều... rằng nàng vẫn còn sống...
    NHƯNG KHÔNG THỂ !Nó gào lên !
    Cuộc đời có vẻ đã ban cho nó quá nhiều! Đến nỗi khi mất đi nó không thể cam lòng...

    Cả gia đình theo nó về sống chung. Nhà nó khá giàu nên cũng không lo sợ về vấn đề tiền bạc. Đứa con duy nhất bị tai nạn, ba má nó rất buồn, họ sẵn sàng bỏ tất cả để làm vui nó. Nhưng nó vẫn không thể nào quên được mà sống cuộc đời bình ổn.
    Bỏ qua tất cả ?
    Nó có thể làm được không, vì nó, chỉ vì cái tính hiếu thắng của nó mà người con gái nó yêu thương nhất đã ra đi. Đó không còn là sự mất mát của riêng nó mà còn làm liên luỵ đến cả gia đình nhỏ...
    Đã bao nhiêu ngày nó trằn trọc, suy nghĩ về quá khứ và những gì đã xảy ra...Chỉ ước mong, cái ước mơ ngày xưa của nó, được trở thành 1 người thành đạt, có thể sống vui vẻ đã không còn nữa. Thay vào đó, nó dám sẵn sàng chịu đau khổ, thậm chí là chết để nhỏ đựoc sống...

    Đã quá muộn rồi...
    ------------$$$--------------

    Má nó về quê, khi lên dẫn theo 1 con nhỏ mà theo nó rất khó ưa. Vẻ nhút nhát của nhỏ làm nó không chịu nổi. Ừa đúng rồi, thời đại này mà như vậy làm sao có thể sống được !
    Nhưng nó mặc kệ, nó chẳng quan tâm. Quan tâm mà làm gì ? Khi mà giờ nó chỉ còn có thể hằng ngày ngồi trên xe lăn nhìn ra ngoài cửa sổ...
    Nó thích vẽ, yên tĩnh và mặc cho nỗi buồn dằn vặt, nó vẽ, say sưa đến quên cả thời gian...
    Vẽ đồng ruộng, cây cối, cả những cánh chim bay trên trời, những cụm mây xanh...
    Sao giờ nó lại ước mơ được như cánh chim kia đến thế ? Có thể bay mãi, bay mãi...Bỏ lại tất cả, không cần ji nữa...
    - Đồ ngốc !
    - Xin lỗi anh ! - nhỏ lo sợ nói.
    - Cô tưởng má tôi đưa cô về là cô muốn làm gì thì làm sao ! sao cô dám lấy mấy bức tranh tôi ra xem chứ. Cô tưởng cô là ai ?
    - Xin...xin lỗi...em khong cố tình...chỉ là nó quá đẹp ! Và...và...hơi lạ nữa !
    Nó ngạc nhiên, nó cũng có cảm giác những bức tranh của nó có điều gì lạ lạ, nhưng không thể chắc chắn là do điều gì. Nó hạ giọng :
    - Thôi được rồi, nhưng tôi muốn biết, cô nói lạ là lạ làm sao ?
    - em...em....
    Nhỏ cứ cúi gằm mặt xuống khi nói chuyện với nó.
    - Cô cứ nói !
    - Hơi buồn ạ !
    - ...
    - Em không hiểu, nhưng em có cảm giác bức tranh nào của anh cũng có vẻ buồn. Thậm chí nhìn nó em còn có thể cảm thấy...hình như anh đang rất đau khổ !
    - ...
    - Em...Em không là gì cả...Nhưng ở đây cũng...buồn ạ ! Nếu anh thấy buồn có thể nói chuyện với em...
    Tới đây mặt nhỏ tái mét lại, rồi lại đỏ bừng lên. Rồi...bỏ chạy !
    - Xin lỗi anh ! Có lẽ em làm mất thời gian của anh rồi ! Em...Em xin lỗi!
    Nó ngẩn ngơ nhìn theo bước chân nhỏ, tiếng chạy xuống cầu thang rồi xa dần, xa mãi...Nó có cảm giác hơi hụt hẫng nhưng không hiểu tại sao...Có lẽ đã quá lâu nó không ra ngoài...Nhưng quả thật, nó không muón ra ngoài chút nào.
    Chầm chậm đẩy xe lăn tới bên cửa sổ, nó nhìn ra ngoài. Bầu trời hôm nay có lẽ sắp mưa, mây đen đang kéo về, không khí thoang thoảng hơi lạnh.
    Rồi khong hiểu sao, nó cảm thấy có cảm tình với nhỏ giúp việc má nó mới mang về này. Vẻ nhút nhát không còn là ác cảm với nó nữa mà thay vào đó là cảm thông. Ừm, cũng buồn. Không biết ở quê nhỏ sao mà phải lên đây làm công nhỉ? Nó không biết, mà cũng không tò mò đến mức phải hỏi. Nó chỉ biết là giờ đây người yêu nó đã mất...KHÔNG...Những giọt nước mắt lại lăn trên má nó...Sao con trai lại yếu đuối vậy nhỉ...

    Ngoài trời mưa bắt đầu rơi...

    3 tháng đã trôi qua từ khi nhỏ kia về sống với gia đình nó, mọi việc vẫn vậy. Nó cũng chả nói chuyện gì với nhỏ nữa.
    Trời lại mưa, sao những cơn mưa mùa này không bao giờ dứt, cứ mưa rồi lại mưa. Ngồi 1 mình tủi thân, nó lại khóc. Có lẽ, những giọt nước mắt có thể sẽ khô, nhưng nước mắt trong lòng nó thì không thể dứt được.
    - Anh...
    Nó giật mình quay lại rồi té lăn xuống đất. Hai tay che vội khuôn mặt đang thấm đãm nước mắt rồi ngước lên nhìn. Thấy con nhỏ "nhút nhát" nó tức giận rồi nổi cơn điên:
    - Trời ơi ! Cô có biết phép lịch sự hay không ? Cô vào phòng mà không gõ cửa, lỡ lúc đó tôi đang... thì sao? Cô cút ra khỏi phòng tôi! Ngay !!!
    - ...Nhỏ đứng đó, im lặng, mặt cúi gằm xuống đất.
    Nó chờ nhỏ nói, như biện hộ cho hành động vô lễ của nhỏ.
    1 phút...
    2 phút...
    Nó tức giận với tư thế nằm soãi dưới đất trong khi nhỏ đứng đó mà không nói lời nào, cũng không buồn đỡ nó dậy. Nó chống 2 tay xuông, bỏ mặc cho 2 ống quần nhăn nhúm trống rỗng đang bị thắt lại dưới bánh xe lăn, ngước lên nhìn nhỏ.
    Nhỏ càng cúi mặt xuống sâu hơn...
    Rồi cơn tức giận cũng qua đi, nó lại cảm thấy buồn .
    - Thôi cô ra ngoài đi ! Bỏ ly sữa trên bàn cho tôi - nó liếc nhìn cái ly sữa trên 2 tay nhỏ.
    Lại im lặng.
    Nó bắt đầu mất kiên nhẫn.
    - Cô không ra phải không ? Hay là cô muốn tôi đá cô ra khỏi...
    Nó ấp úng vì nhận ra mình không còn chân để có thể đá hay xua đuổi ai nữa...
    Có lẽ nhỏ cũng nhận ra sự ấp úng của nó nên lên tiếng, nhỏ đến nỗi nó không thể nghe nổi...
    - Xin...Xin lỗi anh!
    - Cô chỉ biết nói mấy từ đó thôi à ? Thôi cô ra ngoài dùm tôi. NHANH !
    Nhỏ không ra, mà ngước nhìn lên...
    Nó sững sờ, trên khuôn mặt đó tràn đầy nước mắt, mắt nhỏ nhắm nghiền như không muốn cho nước mắt tuôn ra nhưng không thể...Có 1 cái gì đó đắng cay, cực khổ, cam chịu, buồn bã trên khuôn mặt ấy...Nhưng, nó lại bỗng nhiên đẹp lạ thường.
    Nó ngồi chết trân không nói thành lời !
    Rồi cũng bừng tỉnh.
    - Cô... Cô...Cô...khóc...khóc...à?

    Nhỏ lặng im không nói.
    Nhưng giờ đây nhỏ cứ nhìn nó chăm chăm.
    Mặc kệ những giọt lệ đang tuôn.
    Mặc kệ nó đã có những lời xua đuổi nhỏ.
    Chỉ đơn giản là đứng, nhìn thẳng vào mắt nó.

    Nó cảm thấy lo sợ, nó cảm thấy không thể tiếp tục ánh mắt của nhỏ.
    Ánh mắt đó như thắm thiết, van lơn, như hiên thân của tất cả sự đau khổ và cảm thông.
    Lúc ấy, 2 ánh mắt chăm chăm nhìn nhau, chỉ như có 2 con người đó, 1 người đang ấm ức khóc...còn người kia, giọt lệ vẫn còn chưa kịp khô trước đó...
    Nó từ từ cúi mặt xuống !
    Rồi lại ngước nhìn lên, nhỏ vẫn nhìn nó chăm chăm !
    Nhỏ đột nhiên nói :
    - Sao lúc nãy...hình như em thấy anh...anh... khóc? Không hiểu sao em lại khóc...Xin...xin...
    - Đừng xin lỗi nữa ! Có lẽ lúc nãy mưa tạt vào nên cô tưởng tôi khóc thôi. Bộ cô tưởng tôi cũng mít ướt như tụi con gái mấy người sao? Thôi bỏ đi, tôi muốn yên tĩnh 1 lúc...Cô có thể ra ngoài không?
    - ...
    Nhỏ không chịu ra, và cũng không có ý định ra. Nhỏ lí nhí :
    - Em xin lỗi. Bác gái kêu em bê sữa lên cho anh uống. Bác dặn em nhắn anh ngủ sớm, hôm nay trời mưa dễ bị cảm lắm...
    Giọng nhỏ thẳng thắng, nhanh và không còn ấp úng nữa. Có lẽ nhỏ đã rất cố gắng để có thể đối diện với nó...
    Trời vẫn đang mưa, càng ngày càng lớn. Căn phòng lúc này cũng tối sầm lại, giá vẽ lung tung, ở giữa sàn chỉ có 1 nam 1 nữ. Duy chỉ có điều lạ là đứa con trai đã bị mất 2 chân, đang nằm nhăn nhó trên sàn nhà. Nhỏ thì đứng thẳng lưng, ưỡn người ra trước, nghiêm nghị như đang cố gắng lắm để làm vậy...
    Nó không nói, cố bò lên chiếc xe lăn rồi quay mặt ra cửa sổ ngắm mưa. Một lúc sau có tiếng cửa khép lại.\

    Nó thở dài mà không biết tại sao!

    Hai ngày sau buổi nói chuyện đó. Nó bị xỉu khi đang ngồi vẽ.
    Nhà nó lo cuống cuồng, đưa nó trở về thành phố để khám và không quay lại.
    Ngôi biệt thự nhỏ ở vùng quê yên tĩnh đó lúc này chỉ còn mấy người làm công và nhỏ ở lại.
    Nhỏ không biết điều gì xảy ra với nó cho đến tận 3 tháng sau...

    Lời của nhỏ:

    Ngày hôm ấy là 1 ngày đẹp trời, mình được tin mẹ nói dì mình sẽ ở trên thành phố về đón mình ở với dì, sẵn tiện chăm sóc ông anh họ bị tai nạn trên đó. Gia đình mình không phải nghèo, nhưng ba mất sớm, má cũng đơn độc chăm sóc mình cho đến bây giờ. Lớn rồi nên mình hiểu đó là 1 sự hy sinh rất lớn. Khi biết má lấy dượng mình rất mừng cho má, nhưng mình nghĩ rằng sẽ tốt hơn cho má và dượng, có 1 thời gian vắng mình coi như tuần trăng mật sẽ thích thú hơn nhỉ ? Và mình đã làm vậy, ở với dì và chăm sóc ông anh họ...
    Cho đến mãi lúc ấy mình vẫn không biết rằng anh ấy sẽ làm tim mình đau đến như thế, đau nhưng không thể nói ra...

    Hôm dì đón mình, không ghé thành phố mà về quê của dì, nơi có 1 ngôi biệt thự mà dì nghĩ ở đó yên tĩnh sẽ tốt hơn cho đứa con bị tai nạn. Đó là 1 nơi rất tốt, không khí yên tĩnh và rất trong lành...Chiều chiều ra ngoài đồng nhìn tụi nhỏ thả diều,đánh đáo mà mình không cầm được sự hoan hỉ...
    Rồi mình gặp anh, ấn tượng đầu tiên là ánh mắt rất buồn. Có vẻ hơi bướng bỉnh và bất cần trong quá khứ. Mái tóc dài nhuộm vàng rất hợp với khuôn mặt trắng trẻo...Thân hình cao...Nhưng mình vẫn thấy rất sửng sốt khi thấy anh ấy bị mất cả 2 chân...Tự nhiên lúc đó mình ứa nước mắt, mình thấy thương anh ấy quá ! Nhưng chỉ là cảm thông chứ không phải là tình yêu trai gái đâu nha !Rồi thời gian trôi qua, mình ở trong nhà dì và anh như tư cách của 1 người giúp việc vì nghĩ như vậy sẽ dễ chịu hơn với anh...

    Ở chung với những người thân mà như xa lạ cũg có phần khó chịu, nhưng rồi thời gian đã làm mình thích nghi với cuộc sống hiện tại...Được ở với dì, chăm sóc người anh họ tai nạn làm mình cảm thấy thật vui, vui vì đã làm việc có ích, mà không đúng, đơn giản là vì mình cảm thấy vui khi gặp anh...
    Chẳng biết từ lúc nào mà mình thích vào phòng anh ngắm những bức vẽ của anh, có thể không quá cầu kì và nghệ thuật như của những dah hoạ như Picasso, Vinci... nhưng với mình, nó là những bức tranh tuyệt vời nhất...bởi dàn trải trên đó là tất cả tâm tư và cuộc sống của anh. Ngắm nó, mình có cảm giác đang thấy anh u buồn ở 1 góc tối nào đó và càng yêu anh hơn.
    Những cuộc cãi cọ với anh làm mình buồn nhiều hơn, vì mình quá nhút nhát không dám nói lên suy nghĩ của mình, vì mình quá yếu đuối khong thể làm anh vui lên. Mình cũng có 1 chút ghen tị với người yêu đã mất của anh. Ôi thượng đế ơi, sao ngài khôg cho con gặp anh trước, để giờ con chỉ có thể lén lút nhìn anh qua khe cửa ?
    Dạo này trời mưa tầm tã, anh cũng thường xuyên khóc hơn, có lẽ là anh đang nhớ đến người con gái trước đây như mình đang nhớ anh chăng...Nhưng mình khong thấy anh yếu đuối chút nào, hay "con trai mít ướt" mà như mọi người vẫn hay nói. Anh thật mạh mẽ và đáng yêu...tình yêu của anh làm cho mình cảm thấy xấu hổ...
    Rồi anh tái phát bệnh, chuyển lên thành phố chữa trị. Mình có nghe dì nói là chấn thương ở não giờ mới bùng phát...Thương anh nhg mình không thể làm gì hơn là ngồi ở nhà chờ anh về...Anh sẽ về phải không ? Ngôi nhà cạnh cánh đồng đầy nắng và gió mà anh vẫn thường hay ngồi và vẽ phong cảnh xung quanh ?

    3 tháng sau khi anh đi...trong khoảng thời gian đó với mình như quá dài để có thể nguôi đi nỗi nhớ trái lại còn làm tăng thêm từng nhịp tim mỗi khi có xe chạy ngang qua ngôi biệt thự nhỏ này...
    Rồi má mình gọi mình về nhà ở, có lẽ má cũng đang rất nhớ mình. Mình cũng muốn đi, có thể ghé ngang TP để thăm anh, không biết giờ ah đã khoẻ chưa?
    Lên tới TP mình ghé nhà dì ngay, đứng đón mình là 1 người phụ nữ làm mình giật mình !
    Là dì, nhưng trái với vẻ tươi tắn như thường lệ là những nếp nhăn và vết hằn nơi khoé mắt. Trên tay dì là chiếc khăn tay vẫn chưa khô nước mắt. Mắt dì đỏ hoe nói với mình :
    - Con vào thắp nén nhang cho anh con, dì bận mấy ngày nay quên về quê đón con !
    Mình chạy nhanh vào nhà mà tim đau từng hồi, đầu óc mình như khôg còn tỉnh táo nữa. "Không ! Không ! Anh không thể ra đi như thế ! Em còn phải chăm sóc anh mà, dù cho là đến cuối đời này vẫn phải là như thế ! Không...không..."
    Rồi tôi ngất lịm đi ngay trước cửa nhà mà chưa kịp bước vào nơi đặt bàn thờ cho anh...

    Ngồi trên ghế ngắm những làn khói bay nghi ngút trên bàn thờ, khuôn mặt anh trẻ trung trong tấm ảnh đặt ngay chính giữa, vẫn khuôn mặt trắng trẻo ấy, mái tóc dài hoe vàng bụi bặm bất cần, đôi mắt buồn buồn nhìn tôi...Tôi ngồi khóc nức nở...Không thể cầm được nước mắt...
    Đến lúc dì tôi lên tiếng thì tôi chỉ còn có thể trả lời bằng những tiếng nấc...
    - Nó ...mới mất được 1 tuần nay... Bác sĩ nói không thể cứu chữa nên dì đã đưa nó về nhà...Ở được 2 ngày thì nó đòi về quê ở, nó nói nó muốn chọc cho con cười, dạy cho con phải mạnh mẽ lên không được nhút nhát nữa...
    - Nó nói nó còn phải vẽ bức ảnh cuối cùng, nó nói có thể bức ảnh đó sẽ là bức ảnh vui nhất trong cuộc đời nó, vì con nói bức tranh nào nó vẽ đều buồn bã hết...
    - Nó nói...nó nói...
    Đến đây thì dì bật khóc, mình thì khong còn biết gì nữa, đầu óc trống rỗng ngoại từ những tiếng gào thét "khóc, khóc, khóc". Nứơc mắt cứ chảy nhưng mình không quan tâm, mìh dò dẫm từg bước đi khắp căn nhà...Mong tìm thấy còn sót lại chút hơi ấm của anh...
    Rồi mình dừng bước trước cửa căn phòng có cánh cửa dán 1 bức tranh do anh vẽ...Ngôi biệt thự màu xanh, nhỏ bé trước khung cảnh rộng lớn của bầu trời và những cáh đồng, trên tít cao trên cùng là 2 con chim đang bay vòng quanh...vẫn với cách vẽ của anh, xám xịt và đẫm nỗi buồn khó tả...
    Mình đẩy cửa bước vào...
    Căn phòng bài trí đơn giản, 1 giường, 1 bàn, 1 kệ sách, 1 bộ ghế salon...Cánh cửa dẫn tới toilet...
    Ngay chính giữa phòng là 1 cái giá vẽ, trên đó là 1 bức tranh...
    Bước tới gần, mình nhìn và không nhận ra là ai dù khuôn mặt vẽ trên đó rất quen...
    Bức tranh vẽ 1 cô gái đang cười, khuôn mặt bừng lên trong ánh nắng ban mai, nụ cười rất đẹp...Cô gái đó đang cười với 1 niềm hạh phúc không thể tả nổi. Cả bức tranh được tô điểm bởi tông màu sáng như làm nổi bật cả căn phòng đã bị rèm cửa làm tối đi.
    Mình lại gần và cố gắng nhìn xem có thể nhận ra đó là ai không.

    Bức tranh có 1 chút kì lạ, dù đang cười nhưng trên đó lại có 1 giọt nước mắt ngân ngấn...
    Ngỡ ngàng, mình nhận ra đó là mình !
    Anh vẽ mình !
    Mình khong thể tin vào mắt mình nữa !
    Có lẽ nào ? Có lẽ nào...
    Anh...
    ------THE END------
    nhox_VAD
    nhox_VAD
    Giám Đốc
    Giám Đốc


    Tổng số bài gửi : 363
    Points : 448
    Join date : 07/03/2010
    Age : 32
    Đến từ : DHTH5C - ITWEB

    Tình yêu tìm thấy! <= 1 entry thấm đẩm nước mắt, khá hay! Empty Re: Tình yêu tìm thấy! <= 1 entry thấm đẩm nước mắt, khá hay!

    Bài gửi by nhox_VAD Fri 21 May 2010, 17:29

    ax, dài quá, nhưng mà hấp dẫn nhỉ, phải đọc mới được :-07
    rongchaua
    rongchaua
    Trưởng nhóm
    Trưởng nhóm


    Tổng số bài gửi : 88
    Points : 137
    Join date : 26/01/2010
    Age : 32

    Tình yêu tìm thấy! <= 1 entry thấm đẩm nước mắt, khá hay! Empty Re: Tình yêu tìm thấy! <= 1 entry thấm đẩm nước mắt, khá hay!

    Bài gửi by rongchaua Fri 21 May 2010, 19:02

    Lại một bài Copy trên mạng không ghi Xuất xứ bài viết =====> Chán

    Em lạy Em lạy Em lạy Em lạy Em lạy Em lạy Em lạy Em lạy Xúi dại Xúi dại Xúi dại Xúi dại Xúi dại
    Raft_Lonely
    Raft_Lonely
    Giám Đốc
    Giám Đốc


    Tổng số bài gửi : 341
    Points : 531
    Join date : 15/02/2010
    Age : 33
    Đến từ : Q12, Tp HCM

    Tình yêu tìm thấy! <= 1 entry thấm đẩm nước mắt, khá hay! Empty Re: Tình yêu tìm thấy! <= 1 entry thấm đẩm nước mắt, khá hay!

    Bài gửi by Raft_Lonely Fri 21 May 2010, 21:06

    Thèng kia, thọc gậy bánh xe hoài mảy? :-26 Anh thấy hay nên post cho mọi ng thưởng thức thoy, xuât vs xứ kái j`? :-23 Tau cũng đâu có nói tau viết đâu, lãng xẹt à! :-15 (Thật lòng mà nói thỳ thấy hay wá òy copy vội wá nên wên ghi xuât xứ, jờ cũng hok nhớ copy ở đâu nữa) :-04
    rongchaua
    rongchaua
    Trưởng nhóm
    Trưởng nhóm


    Tổng số bài gửi : 88
    Points : 137
    Join date : 26/01/2010
    Age : 32

    Tình yêu tìm thấy! <= 1 entry thấm đẩm nước mắt, khá hay! Empty Re: Tình yêu tìm thấy! <= 1 entry thấm đẩm nước mắt, khá hay!

    Bài gửi by rongchaua Fri 21 May 2010, 21:07

    mình viết bài rồi viết tên xuất xứ ỏ dưới là 1 hình thức tôn trọng tác giả bài viết đấy pà Thíu Ngủ Thíu Ngủ
    mita
    mita
    Trưởng nhóm
    Trưởng nhóm


    Tổng số bài gửi : 80
    Points : 91
    Join date : 27/02/2010
    Đến từ : HCMC

    Tình yêu tìm thấy! <= 1 entry thấm đẩm nước mắt, khá hay! Empty Re: Tình yêu tìm thấy! <= 1 entry thấm đẩm nước mắt, khá hay!

    Bài gửi by mita Fri 21 May 2010, 21:13

    Phục nói đúng :)
    Raft_Lonely
    Raft_Lonely
    Giám Đốc
    Giám Đốc


    Tổng số bài gửi : 341
    Points : 531
    Join date : 15/02/2010
    Age : 33
    Đến từ : Q12, Tp HCM

    Tình yêu tìm thấy! <= 1 entry thấm đẩm nước mắt, khá hay! Empty Re: Tình yêu tìm thấy! <= 1 entry thấm đẩm nước mắt, khá hay!

    Bài gửi by Raft_Lonely Fri 21 May 2010, 22:43

    À, zậy hả, ai đôn nao, để thêm zô, hình như là lấy bên web lớp A, sau đó wa 1 4rum j` j` đó, hok nhớ! ^^

    Sponsored content


    Tình yêu tìm thấy! <= 1 entry thấm đẩm nước mắt, khá hay! Empty Re: Tình yêu tìm thấy! <= 1 entry thấm đẩm nước mắt, khá hay!

    Bài gửi by Sponsored content


      Hôm nay: Sat 27 Apr 2024, 20:16